
Bé gái lớp 5 nghi bị cha dượng b:ạo h:ành: Hiệu trưởng trường chia sẻ thông tin s:ốc
- Tin Đời Sống Xã Hội
- |
- 21/10/2025 08:38
Cô hiệu trưởng trường tiểu học Cổ Đạm (Hà Tĩnh) - nơi bé L. theo học cho biết đã cháu từng bị bạo hành.
Ngày 26/9/2025, báo Vietnamnet đã đăng tải bài viết với tiêu đề: "Gặp lại con thất lạc hơn 30 năm, mẹ ở Đà Nẵng quỳ gối tri ân người nhặt ve chai". Nội dung như sau:
Vô gia cư
Thời son trẻ, bà Hứa Thị Nhung (SN 1957, TP Đà Nẵng) về làm dâu trong gia đình nghèo trên đường Trưng Nữ Vương ở trung tâm TP Đà Nẵng. Sau ít năm hạnh phúc, cuộc hôn nhân của bà rạn nứt vì chồng nhiều lần vướng vòng lao lý.
Sau khi sinh 4 người con gồm: Tuấn, Dũng, Thu và Cu Lỳ (tên thật Trần Anh Cường, SN 1986), bà Nhung rời bỏ chồng con đi tìm hạnh phúc mới.
Năm 1994, ông Trần Ngọc Lợi (SN 1956, TP Đà Nẵng, chồng bà Nhung) qua đời vì sốc ma túy.
Bố qua đời, mẹ bỏ đi, anh Tuấn tự xin vào trại trẻ mồ côi. Anh Dũng (thường gọi là Đỏ) và chị Thu đến nương nhờ bà nội, bán hàng rong, vé số, đánh giày mưu sinh.
Trong khi đó anh Cường dù mới 8 tuổi phải theo người chú tên Tuấn vào TPHCM để chăm sóc lúc chú chữa bệnh. Anh không bao giờ ngờ rằng, lần ra đi này sẽ mở ra đoạn đời đầy rẫy khổ đau.
Tại TPHCM, sau ít tháng ở bệnh viện, chú cháu anh Cường ra ngoài sống. Để có tiền mua xe lăn cho chú, về quê, Cường đi bán vé số dạo.
Lúc đi bán, Cường nhiều lần làm mất vé số. Mỗi lần như vậy, anh bị chú la mắng. Vì vậy, sau một lần làm mất vé số, Cường không dám về phòng trọ mà đi lang thang, rồi lạc, không nhớ đường về.
Để sống sót, Cường nhặt ve chai. Từ công việc này, cậu gặp bà Nhanh, người phụ nữ nhặt ve chai mưu sinh. Thấy Cường đáng thương, không giấy tờ tùy thân, bà cưu mang, cho về sống chung trong căn nhà nhỏ ở gần kênh Nhiêu Lộc (phường Xuân Hòa, TPHCM).
Sau 3-4 năm sống cùng bà Nhanh, Cường được một đôi vợ chồng nhận làm con nuôi. Họ dùng giấy khai sinh mang tên Tiểu Cát để cậu con nuôi đi học.
Thế nhưng khi có con, bố mẹ nuôi của Cường lẳng lặng dọn nhà, bỏ cậu đi biệt tích. Bị bỏ rơi, năm 14 tuổi, Cường gia nhập nhóm trẻ bụi đời ở chợ Cầu Muối, phải ‘đá cá lăn dưa’ để có miếng ăn.
Anh kể: “Sống lang thang, buồn nhất là dịp Tết. Thấy người ta trong nhà đông vui, mình thui thủi một mình buồn lắm.
Những lúc như vậy, tôi thường tìm nhà nào đó đông vui rồi lại gần ngồi để hưởng ké không khí gia đình. Người ta thương cũng đem cho tôi thứ này thứ nọ”.
Đoàn tụ
Năm 2014, Cường được đưa vào Trung tâm bảo trợ xã hội Bù Gia Mập ở tỉnh Bình Phước cũ. Ba năm sau, anh gặp tai nạn phải cấp cứu, điều trị ở một bệnh viện chuyên chăm sóc các bệnh nhân thuộc thành phần bất hảo, HIV/AIDS giai đoạn cuối…
Rời bệnh viện, Cường trở lại TPHCM sống cảnh vô gia cư, không nhân thân, gia đình, giấy tờ tùy thân.
Để mưu sinh, anh làm thợ hồ chui cùng nhiều công việc cực nhọc khác. Dù khó khăn, vẫn luôn đau đáu nỗi đau thất lạc, nung nấu ý định tìm lại gia đình.
Anh tìm lên Đắk Lắk vì từng nghe chú nói có người thân tại đây. Anh đến Nha Trang vì trong ký ức của mình, quê nhà có biển....
Rồi anh nghe có người nói đã tìm được người thân cho mình. Họ liên hệ, yêu cầu anh nộp tiền điện thoại, gửi tiền... Anh làm theo và bị lừa sạch tiền.
Năm 2021, dịch bệnh căng thẳng, anh Cường về sống dưới chân cầu gần chùa Chantarangsay, chùa Pháp Hoa (phường Xuân Hòa, TPHCM). Tại đây, anh gặp và cùng một người mà anh gọi là Tài làm công việc đưa thi thể người mất vì dịch bệnh lên xe, đem đến nơi xử lý.
Khi đại dịch được kiểm soát, anh Cường tìm lại bà Nhanh rồi xin việc, lao động phổ thông kiếm sống. Dù cuộc sống bí bách, anh chưa bao giờ làm điều phi pháp để mưu sinh.
“Không có việc thì tôi đi nhặt ve chai. Không có tiền mua gạo, tôi đến chùa xin cơm chay… Như thế, tôi vẫn sống được. Nếu đã sống được bằng cách này thì việc gì phải đi làm những chuyện phi pháp”, anh giải thích.
Trong khi đó ở quê, cuộc đời của anh Tuấn, Dũng, chị Thu đều rẽ sang nhiều hướng khác. Người anh cả sau khi rời trại mồ côi có nhiều lần vấp ngã. Cho đến khi lấy vợ, sinh con, anh mới làm lại cuộc đời và còn nhiều khó khăn.
Người anh tên Dũng ổn định hơn vì được chia một phần đất của bà nội. Còn chị Thu đã mãi mãi ra đi ở tuổi 33.
Năm 2018, thương nhớ đứa em trai thất lạc, anh Dũng nhiều lần gửi thông tin tìm kiếm. Dù vậy, sau nhiều năm, anh vẫn không có tin tức cho đến khi chương trình Như chưa hề có cuộc chia ly vào cuộc.
Sau nhiều thời gian xác minh, chương trình đã tìm được gia đình anh Cường. Ngày đoàn tụ, bà Nhung và anh Cường xúc động nghẹn ngào, ôm chặt nhau.
Khi gặp bà Nhanh, người đã cưu mang đứa con trai chịu nhiều thiệt thòi của mình, bà Nhung quỳ gối cảm ơn.
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, bà Nhung nói với anh Cường: “Nhờ có bà ấy nuôi con, hôm nay mẹ con mình mới được gặp lại nhau. Bà ấy là người cứu sống con lần thứ 2”.
Xúc động, anh Cường cũng chắp tay, quỳ gối tri ân người mẹ nuôi của mình. Cuộc đoàn tụ của gia đình anh Cường khiến người xem rơi nước mắt.
Trước đó, báo Tri thức & Cuộc sống đã đăng tải bài viết với nội dung tương tự: "29 năm lưu lạc, người mẹ Nghệ An khóc nghẹn ngày đoàn tụ và khoảnh khắc đau lòng của người "chồng hờ" ở lại". Cụ thể như sau:
Câu chuyện đoàn tụ đẫm nước mắt của gia đình bà Thái Thị Giao (quê ở Nghệ An) sau gần 30 năm xa cách hiện đang được chia sẻ trên mạng xã hội, thực sự khiến ai cũng nghẹn ngào xúc động. Bà Giao cũng từng có một gia đình, với chồng và 4 đứa con nhưng gia đình ấy không hạnh phúc.
Vì bất đắc dĩ mẹ mới phải bỏ con mà đi
Chẳng được may mắn như những người phụ nữ khác, ở thuở xuân thì, bà Giao luôn sống trong những cơn giận của chồng. Nhiều lần bị chồng đối xử tệ bạc, bà nuôi ý định bỏ trốn cùng các con. Nhưng số phận nghiệt ngã, bà không thể mang đi tất cả. Ngày rời khỏi nhà, bà chỉ kịp ôm theo vài bộ quần áo, bỏ lại sau lưng những đứa trẻ còn ngơ ngác nơi quê nhà.
Chuyến xe đưa bà vào Nam chưa đi được bao xa thì kẻ gian đã cuỗm sạch quần áo, tiền bạc, bà rơi vào cảnh màn trời chiếu đất, xin từng bữa cơm của người qua đường. Có lúc gục ngã bên vệ cỏ ven đường, nước mắt chan đầy nỗi tủi cực, bà tự nhủ sẽ không còn mặt mũi nào để quay lại quê hương.
Những năm sau, bà dạt vào TP.HCM xin làm phụ hồ, rồi nương tựa một người đàn ông miền Tây, nhưng cũng không mấy hạnh phúc. Chỉ khi gặp ông Ba Minh, một người hàng xóm hiền lành cùng dãy trọ, bà mới tìm được một chỗ dựa. Ông thương cảnh bà tội nghiệp, khuyên bà rời đi, rồi hai người nương nhau bằng xấp vé số qua ngày trên cù lao Tây (Đồng Tháp).
Suốt gần 30 năm, mỗi khi nghe ai nhắc đến các con, nước mắt bà Giao lại lăn dài. Bà sợ hãi không dám trở về quê nhà để tìm gặp các con, ngày đêm chỉ thầm ước có một phép màu đưa các con đến bên mình.
Cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt
Thế rồi phép màu thực sự đến! Sau đoạn video mong muốn tìm con của bà Giao được đăng tải trên mạng xã hội, cơ duyên đã nối lại tình mẫu tử tưởng chừng đứt đoạn. Anh Yên (47 tuổi) - con trai cả của bà Giao đã nhận ra mẹ ngay khi xem đoạn clip được chia sẻ.
Không chần chừ, anh khăn gói lên đường vào miền Tây tìm mẹ. Giây phút gặp lại người mẹ “bằng xương bằng thịt”, anh Yên không thể kìm nén được cảm xúc, òa khóc như một đứa trẻ. Bà Giao nức nở, không thể tin có thể gặp lại con mình. Vòng tay bà cuối cùng cũng được ôm lấy con, khép lại 29 năm dài đằng đẵng của những chờ đợi, dằn vặt và day dứt.
Anh Yên chia sẻ, suốt 29 năm qua, anh luôn mong mỏi một ngày nào đó sẽ tìm được mẹ nhưng lại chẳng có thông tin gì để tìm kiếm. Và giờ đây, tin vui đã đến với mẹ con anh khi hai đầu cầu nỗi nhớ đã được kết nối. Anh Yên đón mẹ trở về quê nhà sau hàng chục năm lưu lạc.
Một lần nữa đối diện nỗi đau chia ly
Vậy là bà Giao rời cù lao Tây, xa ông Ba Minh về quê nhà đoàn tụ cùng chồng và các con. Ngày ra đi, bà Giao còn chẳng ăn bữa cơm đoàn viên mà ông Minh đã chuẩn bị. Ông lặng lẽ đứng nhìn, ánh mắt dõi theo cuộc đoàn tụ ấy, thay cho lời chúc mừng.
Bà Giao nói lời từ biệt ông Minh trong căn nhà tạm bợ rồi gấp vội quần áo, chuẩn bị hành lý. Lại thêm một lần nữa bà đối diện với nỗi đau chia ly… bà chẳng thể nói gì mà chỉ khóc rồi theo con rời đi. Trong góc bếp nhỏ, bữa cơm đoàn viên chưa kịp dọn ra, chỉ còn ông Minh, mắt buồn nhìn ra sân trống.
Theo chia sẻ của ông Ba Minh, từ hai con người xa lạ hai ông bà gắn bó với nhau suốt 10 năm qua cũng thật tình cờ. Ông Minh vẫn còn nhớ như in ngày đấy, bà trốn vào Sài Gòn làm thuê, ông thì làm thợ hồ. Ban đầu, họ chỉ coi nhau tri kỷ chứ chưa chút tình cảm. Thế rồi… "Tôi thương bả cũng từ một lần tai nạn", ông Ba Minh giọng nghẹn lại khi chia sẻ. Họ dọn về mái nhà tạm bợ, dù sống trong cảnh không danh không phận nhưng tình nghĩa mà cả 2 người dành cho nhau rất đáng để trân trọng.
Bao năm qua, ông bà nương tựa vào nhau với những tờ vé số để kiếm sống. Ông Minh bị tai nạn nên sức khỏe yếu, đầu gối ông bị thương, đi cà nhắc, nên chỉ phụ chở đi và ngồi ngoài xe chờ, việc bán vé số là của bà Giao. Những tưởng ông bà cứ sống bình yên bên nhau như vậy đến hết cuộc đời, nhưng số phận lại khiến họ xa cách.
Ông đã khóc trong giây phút từ biệt người “vợ hờ” ấy. Ngày bà Giao đoàn tụ cùng con cái, ông không có mặt. Khi có người cho ông xem đoạn clip ấy, ông trầm ngâm: “Tôi mượn vợ người ta chục năm, người ta không ghen ngược lại thì thôi".
Trước đây có bà Giao đi cùng, giờ ông Ba Minh chỉ còn một mình nên chọn bến đò làm nơi mưu sinh. Ông chỉ ngồi đó lặng lẽ nhìn những chuyến đò đi qua, vừa mong bán được vé số, vừa mong mỏi nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ mà ông yêu thương trở về.
Hàng xóm sau khi biết được chuyện bà Giao buộc phải rời xa ông Ba Minh để quay trở về đoàn tụ cùng gia đình ở Nghệ An cũng không khỏi xót xa. Lòng tốt và sự bao dung của ông Ba Minh thật sự khiến ai cũng lặng người vì cảm động.
Câu chuyện được lan tỏa, ông Ba Minh cũng nhận được nhiều sự chia sẻ của cộng đồng, giúp cuộc sống của ông vơi bớt khó khăn. Ông Minh cảm ơn mọi người và xin phép không nhận thêm, để dành cho những hoàn cảnh khác.
Chính sự tử tế ấy của ông càng khiến nhiều người thương cảm, ai cũng hi vọng mong ước của ông sẽ trở thành hiện thực. Một ngày nào đó, bà Giao sẽ trở về bên ông, cùng nhau san sẻ những vui buồn trong cuộc sống.
Theo những chia sẻ mới nhất trên mạng xã hội, ông Ba Minh đã nhận được một cuộc gọi đầy bất ngờ từ một người xưng là con gái bà Giao, với lời nhắn khiến ông vỡ òa vì hạnh phúc: "Mẹ sẽ sớm quay lại, vào bên trong đó ở với chú". Chưa rõ việc bà Giao quay trở lại có thật hay không, nhưng nụ cười hiếm hoi của ông Ba Minh sau cuộc điện thoại ngắn ngủi đã khiến nhiều người cảm thấy ấm lòng.
Chưa có bình luận nào
Cô hiệu trưởng trường tiểu học Cổ Đạm (Hà Tĩnh) - nơi bé L. theo học cho biết đã cháu từng bị bạo hành.
Chưa cần đến tuổi già, thường xuyên uống những loại đồ uống này, còn trẻ bạn vẫn có thể bị loãng xương.
Những hình ảnh mới nhất của Phương Oanh gây chú ý.
Đây là mức tăng cao nhất 5 năm trong lịch sử ngành ngân hàng ở Việt Nam.
Cô hiệu trưởng trường tiểu học Cổ Đạm (Hà Tĩnh) - nơi bé L. theo học cho biết đã cháu từng bị bạo hành.
Chưa cần đến tuổi già, thường xuyên uống những loại đồ uống này, còn trẻ bạn vẫn có thể bị loãng xương.
Những hình ảnh mới nhất của Phương Oanh gây chú ý.
Đây là mức tăng cao nhất 5 năm trong lịch sử ngành ngân hàng ở Việt Nam.